Đông Thanh Trúc

Tự Tình Cùng Phố Núi



Có một thời tôi đã ở nơi đây
Vùng đất cà phê ngút ngàn biên giới
Đàn mây trắng gảy trên đầu ngọn núi
Dã quỳ thơm ngơ ngẩn hát bên đường
 
Vùng đất nghèo tôi gọi tiếng quê hương
Là khoảng trời xanh giăng đầy kỷ niệm
Nơi cha đã sống một đời tằn tiện
Mẹ lưng còng mót hạt cà phê rơi
 
Những vườn cây, sân bóng bạn bè ơi
Những con diều vút bay trên đồng cỏ
Những hò hẹn dưới trăng vàng trước ngõ
Một lời yêu chưa dám tỏ cùng ai…
 
Tôi lớn dần trên mảnh đất nơi đây
Nắng và gió biến tôi thành rắn rỏi
Những con đường đất đỏ ngầu, lầy lội
Dạy cho tôi thêm kiên nhẫn, vững vàng
 
Rồi cứng cáp, tôi xa rời phố núi
Mơ công danh đi phiêu lãng xứ người
Lòng trai trẻ như con tàu lướt vội
Quên cả rằng quê cũ có buồn vui!
 
Mười năm ròng qua đi trong chớp mắt
Cha đã về bên kia núi cùng mây
Mẹ nghiêng nón nắng chiều đan trắng tóc
Mái nhà xiêu, sân vắng, cỏ lên đầy
 
Nghe giật thót, tôi vô tình quá quá đỗi!
Quê hương ơi, tôi xin lỗi vạn lần!
Mười năm trời như bước một bàn chân
Quên nguồn cội thì có gì nhớ mãi?
 
Phố núi ơi bây giờ tôi trở lại
Vẫn gió gào và ngàn hoa cúc dại
Nhưng bóng núi như tuổi đời khắc khoải
Có mùa nào còn đứng đợi tôi không?

Được bạn: Ct.ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 10 năm 2020

Bình luận về Bài thơ "Tự Tình Cùng Phố Núi"